Hôm nay, thiệt ra cũng nhiều hôm liền, cụ thể hơn là cứ dần chiều về thì lòng mình trở nên tổn thương với những nhức nhối... chúng không phải đến từ thể xác mà là tâm hồn. Tại sao lại như vậy được nhỉ?
Thiệt ra ở cái độ tuổi 27 này, trong khi mọi người đang vật lộn với những cơn deadline và băn khoăn cho việc tối nay có kịp ăn tối hay sợ rằng mình sẽ bị trễ hẹn với bè bạn hoặc người yêu, gia đình. Còn mình đây tự hỏi những câu hỏi mãi mà chẳng ai trả lời được: Mình là ai giữa dòng đời đưa đẩy?
Cách đây cũng chả lâu mấy, mình cũng hỏi câu hỏi này với đứa bạn thân, với cô em họ, với nhiều người xa lạ chỉ biết nhau trên các thể loại mạng xã hội từ Facebook hay Twitter.
Họ nói mình giỏi về vẽ, về viết và mạnh dạn tìm công việc mà mình thấy thoải mái nhất, hạnh phúc nhất. Nhưng rồi lại vẫn quay đi quay lại là thế nào thoải mái và hạnh phúc? Phải chăng công việc kiếm được hơn 15 triệu hay công việc nhẹ mà cũng không quá nhẹ, nặng cũng không nặng...
Toàn những thú mâu thuẫn diễn ra trong đầu mà chả biết đâu mà lần. Để rồi mình lại trở lại như một thói quen, tìm đến sự an toàn của ngành nghề trước đó mà mình vẫn trụ trong suốt 6 năm qua. Vừa tìm vừa than sao người ta cứ gộp đủ thứ vị trí vào cái ngành mình thế nhỉ?
Rồi cứ thế nộp từ sự bực tức lẫn cam chịu này tới những sự khó khăn khác nhau, từ công ty này tới công ty khác. Tới nỗi cái lưng chỉ muốn ngã quỵ xuống giường cho rồi.
Chán nản ghê ha.
Chán tới cái độ mà chả buồn nói thêm chán nhưng cứ thích nói chán cho nó có cái để than, để vãn cái sự đời vô tích sự của bản thân.
Mình là người bị trầm cảm mạn tính các bạn ạ, còn bị cả triệu chứng PTSD (theo Google: PTSD là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra.) hoặc là mình đang bị 1 loại của dạng Bipolar Disorder (Rối loạn lưỡng cực).
Nói chung mình chẳng ra gì cả.
Mình lại tiếp tục suy nghĩ rằng đừng để bản thân cho đó là cái cớ để bản thân cẩu thả, chán đời. Đó cũng không nên là cái cớ để tự bản thân bị lún sâu vô những suy nghĩ ngập tràn.
Đau cái sóng lưng nữa rồi.
Mình lao đầu vào chạy bộ 5 vòng, đi bộ thêm 12 vòng cho quên đi cái suy nghĩ. Rồi hít đất thêm vài bài trước khi mệt lẽ người. Đi về trong tâm trạng tạm cho là lắng đọng ấy.
Nhưng chả được bao lâu nữa rồi.
Mình lại ... trở về con đường ray của những suy nghĩ đó. Đoạn tâm sự này thật ra không có câu trả lời cho bạn nếu như vô tình đọc được. Mình cũng không có cách giải quyết nào cho chính mình trong câu chuyện đang được kể lại từ trong tâm.
Mình cũng không biết cách tìm đến ai để nói ra, vì mình tin cũng sẽ nghe những lời nói đã vốn được nghe đi nghe lại quá nhiều. Không phải là mình không quan tâm, nhưng thật, càng nghe mình cũng không thấy được an ủi bao nhiêu.
Mình không muốn bản thân mình là gánh nặng cho mẹ, mình cũng không hề muốn bản thân trở nên yếu đuối mỏng manh như hiện tại để làm phiền tới ai khác. Mình luôn bực bản thân sau khoảng thời gian nghỉ việc vì bản thân không thể tiếp tục gánh các trọng trách nặng nề dù bản thân luôn tỏ ra mạnh mẽ... luôn tỏ ra mình "ổn".
Mình ngày nào cũng tắm nước lạnh vì theo các bài viết hay các clip youtube... họ luôn nói nó sẽ giảm trạng thái trầm cảm. Nhưng sao không giúp ích được mấy nhỉ? Mình cũng không muốn dùng thuốc vì nó chỉ ức chế lại cảm giác... khi dừng thì lại tuôn trào tới kinh khủng.
Mình thấy mình không ổn.
Nhưng ai giúp được cơ chứ? Vì thứ gì bây giờ đều liên quan tới tiền bạc. Muốn đi gặp chuyên gia tâm lý, tiền. Muốn mua thuốc giảm stress, tiền. Muốn đi cafe với bạn bè để xả, cũng tiền. Tiền và tiền. Tiền quan trọng thiệt mà, cực kỳ quan trọng luôn ấy.
Và rồi mình làm gì được nữa?
Ngày mai vẫn sẽ đến, mình tạm bỏ cuộc đến khi nào? Cứ nhốt mình trong tim đến khi nào? Sợ hưng phấn chút ít rồi lại tụt thảm hại trong vũng sình mình tự tạo ra? Chán. Nhưng chán thì cũng chả làm được gì.
Mình muốn được yên bình, tới 1 nơi thật ít những bộn bề. Mình chả quan tâm nếu mình không kiếm được chục triệu, hay mình chả quan tâm mình sẽ là 1 đứa thành đạt rạng danh gia đình dòng họ. Mình chỉ là người và mục tiêu hy vọng của mình thật kỳ lạ chỉ là được sống tách biệt khỏi những cạnh tranh, kỳ thị, đố kị... mình mệt rồi.
Nếu có thể đánh đổi... mình cũng chả còn gì để đánh đổi luôn ấy.
Thật ngu ngốc.








